Trong một khu rừng rậm, có hai ngôi chùa cách nhau không xa. Trong ngôi chùa thứ nhất, các sư suốt ngày cãi vã, cuộc sống buồn bã, đau khổ. Ngôi chùa thứ 2 thì hoàn toàn ngược lại, mọi người đoàn kết luôn nở nụ cười. Sư trụ trì ở chùa thứ nhất thấy thế vô cùng ngưỡng mộ, nhưng không thể hiểu nổi vì sao họ có thể như thế. Thế là một ngày, ông đến ngôi chùa kia hỏi họ bí quyết.
Vị sư trụ trì:”Làm sao mà mọi người có thể giữ được hòa khí, không bao giờ cãi vã?”
Vị tiểu hòa thượng không chút chần chừ đáp:”Bởi vì chúng tôi luôn luôn phạm sai lầm”.
Trong khi vị sư trụ trì vẫn chưa hiểu mô tê gì, bỗng từ bên ngoài một vị sư đang chạy vào không may bị ngã. Lúc này, một hòa thượng đang lau sàn chạy vội đến đỡ dậy và nói:”Xin lỗi, do tôi lau sàn ướt quá nên mới làm anh bị ngã”.
Một hòa thượng đứng canh cửa chạy ra nói:”Không, lỗi của tôi, là do tôi không nhắc anh ta là bên trong đang lau nhà, phải cẩn thận”.
Còn vị hòa thượng bị ngã lại không hề trách ai mà lại tự trách mình:”Không, đó là lỗi của tôi, là do tôi không cẩn thận nên mới ngã”.
Sư trụ trì kia chứng kiến từ đầu đến cuối cảnh này, bỗng hiểu ra mọi chuyện.
Tự trách mình vừa là lời xin lỗi với người khác vừa là giải thoát chính mình. Nó có thể biến những xích mích trở thành sự hòa thuận, người với người đối với nhau thật lòng hơn. Trốn tránh trách nhiệm chỉ khiến con người hận thù, xa cách nhau thêm.
CDQTKD5A (Sưu tầm)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
» CĐQTKD5A cảm ơn bạn đã giành chút time để đọc bài viết.
» Nếu có thắc mắc hay góp ý, bạn hãy để lại một nhận xét.
» Nếu thấy bài viết hay hãy chia sẻ với những người thân, bạn bè biết.
» Vui lòng đăng những nhận xét lịch sự và gõ tiếng Việt có dấu.
» Những lời comment thiện ý của bạn sẽ giúp trang CDQTKD5A ngày một phát triển!