Từ những năm 1960, nhiều nhà tâm lý học đã nhận thấy, thời gian người ta cảm thấy thoải mái nhất trong ngày càng lúc càng thu hẹp lại. Từ bình quân 1/3 ngày trước đây đã giảm xuống chỉ còn 1/5, đấy là chưa nói đến ở những quốc gia phát triển, tình hình còn tệ hơn.
Đến thập niên 1990, mức sống của các quốc gia phát triển được nâng lên rất nhiều, nhưng khoảng thời gian vui vẻ trong tâm hồn họ ngày càng ít đi, bình quân chưa đến 1/9 thời gian một ngày.
“Mất niềm vui” đã trở thành chứng bệnh nan y của toàn nhân loại. Những năm đầu của thế kỷ 21, một tổ chức nghiên cứu quốc tế đã tiến hành cuộc thăm dò mang tên “Có phải mỗi ngày bạn đều vui?” với số lượng người dân của 25 nước phát triển. Kết quả, trên 60% không có được cảm giác vui vẻ mỗi ngày, trong đó 20% khẳng định chắc nịch: “Chẳng có ngày nào tôi thấy vui cả!” Thậm chí có người còn nhấn mạnh: “Tôi không biết vui vẻ là gì! Tôi thật sự là người không có niềm vui!”
Thật vậy, cảm giác vui vẻ đã ngày càng rời xa chúng ta. Nhớ lại những năm trước đây, tuy cuộc sống đơn giản bình dị nhưng hầu như ngày nào ta cũng tìm được niềm vui. Chúng ta lớn tiếng nói cười, huýt sáo vang trên đường, nghêu ngao hát khúc ca mình yêu thích. Cuộc sống phát triển, những thói quen đáng yêu đó ngày càng khan hiếm, thậm chí không còn tồn tại. Có người cả mấy ngày liền không tìm được điều gì khiến mình thoải mái được.
Thế là, hiện tượng “đi tìm niềm vui” ra đời. Niềm vui tự nhiên đã thực sự bị “diệt chủng” rồi sao? Người ta thi nhau dùng tiền để mua lấy niềm vui. “Đi tìm niềm vui” trở thành một hoạt động sống bất đắc dĩ của con người thời hiện đại.
Trong thời đại ngày nay, tính chất khắc nghiệt của xã hội kinh tế khiến cho khoảng cách giàu nghèo còn tồn tại mãi mãi, ngày càng căng thẳng hơn. Nhưng bạn thử nhìn lại xem, cứ so đi rồi tính lại, bạn cũng không bao giờ tìm được vị trí đứng đầu thiên hạ cả. Bạn sẽ cảm thấy đau khổ bức bối, tự mình lên án mình, chẳng lúc nào yên. Sự toan tính thiệt hơn đó chiếm một góc lớn trong tâm trí bạn, xoá đi những niềm vui lẽ ra bạn đã được hưởng.
Thực ra chúng ta đang so đo tính toán những gì? Nếu câu trả lời là “tiền”, vậy thì ai sẽ giàu có hơn ai? Vả lại, người lắm tiền nhiều của cũng không thể mua được giây phút yên ổn trong tâm hồn. Vậy thì giàu có để làm gì?
Ở vài đất nước phát triển, con người đã bắt đầu có sự thay đổi trong nội dung so sánh. Họ quan tâm đến tuổi thọ, niềm vui, tâm trạng thoải mái, so sánh xem ai sống ung dung tự tại hơn ai, ai có thể tìm được giá trị của cuộc sống, ai là người hạnh phúc nhất trên trái đất này…
Đây chính là một cuộc điều chỉnh nội tâm, rất có tác dụng trong quá trình điều tiết cuộc sống.
Tại sao chúng ta không vui? Bởi chúng ta không thiết lập hệ thống tiêu chuẩn cho niềm vui của mình. Chúng ta chỉ lo chú ý đến cái nhìn của người khác về mình, lại cố theo đuổi niềm đam mê vật chất. Chỉ cần xoá bớt những căng thẳng trong tâm hồn, tự nhiên niềm vui sẽ lấp đầy chỗ trống ấy.
Nguồn: sưu tầm
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
» CĐQTKD5A cảm ơn bạn đã giành chút time để đọc bài viết.
» Nếu có thắc mắc hay góp ý, bạn hãy để lại một nhận xét.
» Nếu thấy bài viết hay hãy chia sẻ với những người thân, bạn bè biết.
» Vui lòng đăng những nhận xét lịch sự và gõ tiếng Việt có dấu.
» Những lời comment thiện ý của bạn sẽ giúp trang CDQTKD5A ngày một phát triển!