Đêm hôm đó khi trở về nhà, trong
lúc vợ tôi dọn bữa ăn tối, tôi nắm lấy tay cô ấy và nói rằng, tôi có việc cần
phải nói với cô ấy, cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn, tôi nhìn thấy nỗi đau trong
đôi mắt cô ấy...
Đột nhiên, tôi không biết phải
làm thế nào để bắt đầu câu chuyện. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì
tôi đã suy nghĩ. Tôi muốn ly hôn. Tôi nêu vấn đề ra một cách bình tĩnh. Dường
như cô ấy không bị khó chịu với những lời tôi nói, thay vào đó chỉ nhẹ nhàng
hỏi, tại sao?
Tôi tránh trả lời câu hỏi của cô
ấy. Điều này đã làm cô ấy giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi, anh
không phải là một người đàn ông! Đêm đó, chúng tôi đã không nói chuyện với
nhau. Cô ấy thổn thức. Tôi biết cô ấy muốn tìm hiểu những gì đã xảy ra đối với
cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó có thể cho cô ấy một câu trả lời dễ
chịu gì, cô ấy đã để Jane đánh cắp mất trái tim tôi. Tôi không còn yêu cô ấy
nữa. Tôi chỉ thương hại cô ấy!
Thực sự cảm thấy tội lỗi, tôi
thảo lá đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần
của công ty tôi. Cô ấy liếc nhìn nó và sau đó xé nó ra từng mảnh nhỏ. Người phụ
nữ đã trải qua hơn chục năm cuộc đời mình với tôi đột nhiên đã trở thành một
người xa lạ.
Tôi cảm thấy tiếc cho cô ấy vì đã
đánh mất thời gian thời gian, nguồn lực và sức lực, nhưng tôi không thể rút lại
những lời đã nói - tôi đã quá yêu Jane. Cuối cùng cô ấy òa khóc trước mặt tôi,
và đó là những gì tôi mong đợi xảy ra. Đối với tôi, tiếng khóc của cô ấy sẽ là
cách để giải tỏa nỗi đau. Ý tưởng về việc ly hôn đã dằn vặt tôi suốt nhiều tuần
qua giờ dường như chắc chắn và rõ ràng hơn.
Ngày hôm sau, tôi trở về nhà rất
muộn và thấy cô ấy đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi không ăn bữa tối mà
đi ngủ luôn và ngủ thiếp đi rất nhanh bởi vì tôi đã mệt mỏi sau một ngày bận
rộn với Jane. Khi tỉnh giấc, cô ấy vẫn ngồi viết ở bàn. Tôi không quan tâm vì
vậy tôi trở mình và ngủ tiếp.
Buổi sáng dậy, vợ tôi bắt đầu
trình bày điều kiện ly hôn: Cô ấy không muốn bất cứ thứ gì từ tôi, nhưng cần
tôi thông báo một tháng trước khi ly hôn. Cô ấy yêu cầu rằng trong một tháng đó,
cả hai chúng tôi phải cố gắng để sống một cuộc sống bình thường nhất có thể.
Lý do cô ấy đưa ra khá đơn giản:
con trai của chúng tôi sẽ có kỳ thi của mình trong một tháng tới và cô ấy không
muốn làm nó phân tâm với cuộc hôn nhân tan vỡ của chúng tôi.
Tôi có thể chấp nhận được điều
kiện này. Nhưng cô ấy còn yêu cầu nhiều hơn thế, cô ấy yêu cầu tôi nhớ lại cách
mà tôi đã đưa cô ấy vào ra phòng cô dâu trong ngày cưới của chúng tôi. Cô yêu
cầu mỗi ngày trong thời gian một tháng tới tôi phải đưa cô ấy ra khỏi phòng ngủ
của chúng tôi tới cửa trước vào buổi sáng. Tôi nghĩ rằng cô ấy bị điên rồi. Chỉ
để giúp cho những ngày cuối cùng của chúng tôi cùng nhau là chấp nhận được tôi
đành chấp thuận yêu cầu kỳ quặc của cô ấy.
Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm
gì về thể xác kể từ khi ý định ly hôn của tôi được thể hiện một cách rõ ràng.
Vì vậy, khi tôi bế cô ấy vào ngày đầu tiên, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng
ngóng, vụng về. Con trai tôi vỗ tay và theo sau chúng tôi: Cha đang bế mẹ trên
tay của mình.
ời nói đó của con trai mang lại
cho tôi một cảm giác đau đớn. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó đến cửa, tôi
đã bước đi trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng,
đừng nói với con trai của chúng ta về việc ly hôn. Tôi gật đầu và cảm thấy có
chút gì đó đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt
để đi làm. Tôi lái xe một mình đến văn phòng.
Vào ngày thứ hai, cả hai chúng
tôi đã hành động dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Tôi có thể ngửi được mùi
hương từ áo khoác của cô ấy. Tôi nhận ra rằng tôi đã không nhìn người phụ nữ
này một cách cẩn thận trong một thời gian dài. Tôi nhận ra cô ấy không còn trẻ
nữa. Có những nếp nhăn trên khuôn mặt của cô, mái tóc cô đã ngả màu xám! Cuộc
hôn nhân của chúng tôi đã lấy đi nhiều thứ của cô ấy. Trong một phút, tôi tự
hỏi tôi đã làm được những gì cho cô ấy.
Vào ngày thứ tư, khi tôi nâng cô
ấy lên, tôi cảm thấy một cảm giác thân mật trở về. Đây là người phụ nữ đã có
mười năm chung sống với tôi. Vào ngày thứ năm và thứ sáu, tôi nhận ra rằng cảm
giác của sự thân mật của chúng tôi đã tiếp tục tăng lên. Tôi đã không nói với
Jane về việc này. Việc bế vợ tôi đã trở nên dễ dàng hơn khi thời gian một tháng
dần trôi qua. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi trở nên khỏe hơn.
Một buổi sáng, cô ấy đã lựa chọn
kỹ càng những đồ để mặc. Cô đã thử một vài bộ nhưng không thể tìm được một bộ
nào phù hợp. Cuối cùng, cô ấy thở dài, tất cả quần áo của mình đã trở nên rộng
hơn. Tôi đột nhiên nhận ra rằng cô đã quá gầy, đó là lý do tại sao tôi bế cô ấy
đã dễ dàng hơn.
Đột nhiên điều đó như một cú đánh
vào tôi ... cô ấy đã phải chôn giấu nhiều đau đớn và nỗi cay đắng trong tim.
Một cách vô thức, tôi đưa tay ra và chạm vào đầu cô ấy.
Lúc này con trai chúng tôi chạy
đến và nói, Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi. Đối với thằng bé, việc thấy cha mình
bế mẹ mình trên tay đã trở thành một phần thiết yếu trong cuộc sống của nó. Vợ
tôi ra hiệu cho con trai của chúng tôi lại gần và ôm nó thật chặt.
Tôi quay mặt đi vì sợ rằng tôi có
thể thay đổi quyết định của tôi ở phút cuối cùng này. Sau đó tôi bế cô ấy trong
vòng tay, bước từ phòng ngủ, ngang qua phòng khách, và đi qua hành lang. Cô ấy
vòng tay qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt,
giống như vào ngày cưới của chúng tôi.
Điều làm tôi buồn là cô ấy còn
nhẹ hơn nhiều so với tôi tưởng. Vào ngày cuối cùng, khi ôm cô ấy trong vòng tay
của tôi, tôi lại khó có thể cất được bước chân. Con trai chúng tôi đã đi đến
trường. Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói rằng, anh đã không nhận thấy rằng cuộc
sống của chúng ta đã thiếu đi sự thân mật. Tôi lái xe đến văn phòng .... nhảy
ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe.
Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của
mình sẽ khiến tôi đổi quyết định của mình... Tôi bước lên mấy bậc thang. Jane
mở cửa và tôi đã nói với cô ấy: "Xin lỗi Jane, anh không muốn ly dị
nữa".
Cô ấy nhìn tôi, ngạc nhiên, và
sau đó sờ trán tôi. Anh có bị sốt không? Cô ấy nói. Tôi gỡ tay cô ấy ra.
"Xin lỗi, Jane", tôi nói, "Anh sẽ không ly dị". Cuộc sống
hôn nhân của anh có lẽ đã tẻ nhạt vì cô ấy và anh không đánh giá cao những chi
tiết của cuộc sống chung, chứ không phải vì bọn anh đã không còn yêu nhau nữa.
Giờ đây anh nhận ra rằng vì rằng
anh đã bế cô ấy vào trong nhà vào ngày cưới, tôi sẽ bế cô ấy như vậy cho đến
khi cái chết chia lìa anh và cô ấy. Jane dường như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi
một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và bật khóc.
Tôi xuống cầu thang và lái xe đi.
Tại tiệm hoa bên đường, tôi mua một bó hoa cho vợ tôi. Cô bán hàng hỏi tôi cần
ghi những gì trên thiệp. Tôi mỉm cười và viết, anh sẽ bế em ra khỏi phòng vào
mỗi sáng cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta.
Tối hôm đó, tôi về đến nhà, với
hoa tay tôi, và nụ cười nở trên môi, tôi chạy lên cầu thang, chỉ để thấy vợ tôi
nằm trên giường - cô ấy đã ra đi. Vợ tôi đã chiến đấu với căn bệnh ung thư
trong nhiều tháng qua và tôi đã quá bận rộn với Jane để có thể nhận ra điều đó.
Cô ấy biết rằng mình sẽ chết và
cô ấy muốn ngăn tôi khỏi bất kỳ phản ứng gì tiêu cực từ con trai của chúng tôi,
trong trường hợp chúng tôi sẽ ly hôn với nhau - Ít nhất, trong con mắt của con
trai của chúng tôi - Tôi là một người chồng đầy tình yêu thương ... .
Các chi tiết nhỏ trong cuộc sống
của bạn thực sự là quan trọng trong một mối quan hệ. Nó không phải là biệt thự,
xe hơi, tài sản, hay tiền trong ngân hàng. Những thứ đó tạo ra một môi trường
thuận lợi hơn cho hạnh phúc, nhưng bản thân chúng không thể đem lại hạnh phúc
cho chúng ta.
Vì vậy, hãy dành thời gian để trở
thành bạn thân của người bạn đời của bạn và làm cho nhau những việc nhỏ mà có
xây dựng được sự thân mật. Hãy có một cuộc hôn nhân thực sự hạnh phúc!
Sưu tầm:Addmin Võ Văn Tùng
1 nhận xét:
Nằm ở phía tây nam của Tây Nguyên, Đắk Nông có địa hình đan xen giữa thung lũng, cao nguyên và núi rừng. Đây cũng là nơi quy tụ hơn 40 dân tộc anh em, tạo nên một nền văn hoá phong phú và đậm đà bản sắc dân tộc. Với sự hoang sơ, khám phá du lịch Đắk Nông có thể chưa được phát triển mạnh như nhiều vùng đất khác của Tây Nguyên. Thế nhưng, đặt vé máy bay đi Đắk Nông, du khách sẽ có cơ hội được hoà mình vào đại ngàn, lắng nghe tiếng gọi của thiên nhiên và thưởng thức vô vàn món ăn hấp dẫn.
Nếu bạn là một người yêu thiên nhiên, đam mê khám phá và tìm hiểu những điều mơi lạ, Đắk Nông chắc chắn sẽ là một điểm hẹn vô cùng lý tưởng. Để hành trình của mình được trọn vẹn và suôn sẻ hơn, đừng quên tìm hiểu kỹ các thông tin cũng như kinh nghiệm du lịch Đắk Nông nhé. Ngoài ra, bạn cũng có thể liên hệ đến Tổng đài Pacific Airlines để được tham khảo vé đi Đắk Nông cũng như nhiều địa điểm du lịch hấp dẫn khác.
Đăng nhận xét
» CĐQTKD5A cảm ơn bạn đã giành chút time để đọc bài viết.
» Nếu có thắc mắc hay góp ý, bạn hãy để lại một nhận xét.
» Nếu thấy bài viết hay hãy chia sẻ với những người thân, bạn bè biết.
» Vui lòng đăng những nhận xét lịch sự và gõ tiếng Việt có dấu.
» Những lời comment thiện ý của bạn sẽ giúp trang CDQTKD5A ngày một phát triển!